Về thôi em, bỏ lại những bon chen dòng đời, bỏ lại những mệt mỏi hao gày tấm thân, về lại nơi mái nhà che chở cho em dù mưa dù nắng. Về thôi em, con tim em cần yêu thương lắm rồi, thứ mà em đã tạm lãng quên quá lâu. Thứ em phó mặc với duyên trời. Xã hội rộng lớn kia không có để cho em, thì về đây, có một mái nhà, và một người sẵn sàng yêu em...

Về đi em, bao bon chen ngoài kia, xa quá tôi sợ người ta tệ bạc với em.

Về đi em, bao cạm bẫy ngoài kia, xa quá tôi sợ sẽ lạc mất em.

Về đi em, guồng máy công việc hối hả, xa quá tôi chẳng biết bữa cơm em có no, đêm nằm em có đủ ấm...

Em tôi lớn thật rồi, ngày còn đi học cứ nũng nịu cha mẹ, muốn được yêu được thương được chiều chuộng. Giờ ra xã hội, những ngày tháng lang thang tìm việc, con tim em khô cằn bởi những tính toán cơm áo gạo tiền...


Em tôi ở cái tuổi thanh xuân 25, chẳng ngại gì, chẳng sợ gì. Ngày ấy em nói em đi, những tưởng rằng cô gái nhỏ chỉ nói đùa, tôi quá bận rộn với mưu sinh hàng ngày mà tưởng rằng em đang làm nũng mình. Ấy vậy mà, em đi thật. Bỏ lại yêu thương của tôi nơi này...

Em bước đôi chân nhỏ bé của mình ra xã hội rộng lớn, ôm lấy những công việc khiến em mệt nhoài để đêm về nằm phịch xuống chiếc giường xa lạ mà chìm vào giấc ngủ nặng nhọc.

Thương lắm bữa cơm đạm bạc lẻ loi mình em, liệu rằng bận rộn có khiến em ăn uống đầy đủ. Liệu rằng em có giống xưa, vì chỉ có một mình nên bữa cơm chỉ là qua quýt.

Thương lắm em ở nơi ấy lạ nhà lạ người, tôi cứ quay quắt với suy nghĩ em liệu có bị ai kia bắt nạt không. Em tôi hiền lắm, một câu chửi người chửi đời cũng chẳng hề biết, tôi sợ em lại ôm cái tủi vào người. Chăm chăm vào facebook em cũng chẳng một dòng thở than, nhưng đôi khi em cứ vu vơ lại khiến tim tôi thắt lại.

Thương lắm mỗi khi ốm đau em chỉ biết co người lại bên chiếc giường nhỏ. Chẳng biết thuốc tôi chuẩn bị em có nhớ mà mang ra dùng.

Thương lắm mỗi khi trời nắng trời mưa, em có cẩn thận mà mang áo mang dù.

Thương lắm, tôi lại càng lo, lo em quen với niềm vui lạ nơi xứ người, em có còn muốn quay về.

Thương lắm, tôi lại càng mong em quay về. Mong từng tin nhắn, mong từng cuộc gọi, mong từng câu em nói em sẽ về...

Về thôi em, về với vùng quê nghèo mà chân phác tình người.

Về thôi em, trăng sao quê mình đẹp hơn nơi đất người, trời cũng xanh hơn và cao hơn, gió cũng mát lành những chiều ả ơi.

Về thôi em, về với bữa cơm đạm bạc mẹ nấu, chút nhường nhịn của cha và tíu tít cười nói con trẻ.

Về thôi em, bỏ lại những bon chen dòng đời, bỏ lại những mệt mỏi hao gày tấm thân, về lại nơi mái nhà che chở cho em dù mưa dù nắng.

Về thôi em, con tim em cần yêu thương lắm rồi, thứ mà em đã tạm lãng quên quá lâu. Thứ em phó mặc với duyên trời. Xã hội rộng lớn kia không có để cho em, thì về đây, có một mái nhà, và một người sẵn sàng yêu em.

Về thôi cô gái của tôi...

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Báo Phụ nữ - Tạp chí Phụ Nữ Việt Nam Online © 2015. All Rights Reserved. Powered by Blogger
Top Tag: