Em yêu Phong - chồng em từ khi 2 đứa đang là sinh viên. Anh là người thành phố còn em ở huyện. Khi ra trường, em cũng may mắn xin được việc dưới thành phố cùng với anh. Sau đó gần 1 năm thì chúng em quyết định đi đến hôn nhân.
Trong thời gian yêu nhau, em cũng thường xuyên về nhà Phong chơi, nhà anh rất giàu có, bố mẹ đều là cán bộ làm to, nhà cửa khang trang, không thiếu thứ gì. Trong khi nhà em chỉ làm nông, bố mẹ em lao động chân tay, rất vất vả để nuôi chị em em ăn học.
Lúc quyết định tiến xa, em cũng suy nghĩ nhiều về vấn đề môn đăng hộ đối. Hoàn cảnh gia đình chúng em khác nhau quá, em sợ sẽ không hòa hợp. Thấy em nghĩ thế, chính Phong là người đã động viên tinh thần em, anh nói vợ chồng lấy nhau về cùng làm ăn, chứ có phụ thuộc gia đình đâu mà em phải ngại. Thấy Phong nói thế, em cũng thôi nghĩ ngợi.
Em cũng biết chuyện bố mẹ Phong không ưa em. Bố mẹ anh muốn anh kết hôn với người phù hợp hơn nhưng Phong nhất quyết không nghe mà cứ khăng khăng cưới em. Cuối cùng bố mẹ anh cũng phải chịu.
Ngày đám cưới diễn ra, bố mẹ Phong dù không thích em, nhưng vì thể hiện với mọi người nên trao cho em rất nhiều vàng, rồi công khai nói trước hôn lễ là cho vợ chồng em căn nhà, cho cả tiền mặt nữa. Trong khi đó, nhà em hoàn cảnh nên bố mẹ chỉ cho em một dây chuyền vàng 2 chỉ, gọi là có chút tấm món cho con gái thôi.
Trong khi mọi người đến dự đám cưới thì suýt xoa khen em số may, lấy được chồng giàu thì em cảm thấy tủi thân và thương bố mẹ em vô cùng. Em biết bố mẹ kiểu gì cũng trách mình không thể cho em được nhiều hơn. Mà thật sự, em đâu có cần những điều ấy. Bố mẹ cả đời vì em, em báo hiếu chưa được mấy ngày đã vội đi lấy chồng. Nghĩ mà rơi nước mắt.
Sau khi hôn lễ kết thúc, vợ chồng em sống cùng bố mẹ chồng. Chồng em nói, anh là con một, trước mắt cứ sống chung đã, sau rồi tính tiếp. Em thấy hợp lý nên đồng ý.
Nhưng về ở chung rồi, em mới thấm nỗi tủi nhục của việc lấy chồng giàu. Mẹ chồng không ưa em ra mặt, dù em đã cố gắng ngoan ngoãn, chịu khó, ngoài giờ làm việc, em luôn thu dọn nhà cửa, nói chung việc nhà đều do em quán xuyến. Việc nội trợ em cũng không phải dạng vụng về, nhưng thú thực, nhà anh giàu có, ăn uống cũng khác nhà em. Em nấu món gì mẹ chồng cũng không động đũa, bà bảo nấu thế này ai mà nuốt được. Có lần, em bưng mâm cơm xuống, bà trút nguyên đĩa thịt xào vào bát mang cho chó ăn. Em nhìn thấy mà cổ họng nghẹn đắng.
Em thật sự choáng váng vô cùng, hóa ra là vì bà khinh thường nhà em nghèo, hồi môn ít nên mới ghét bỏ em như thế. Em thấy buồn và sốc quá. Dù em có nghèo thật, nhưng em không hề ăn bám chồng, em đi làm, tự lo được cho bản thân. Hơn nữa, em cũng sống rất biết điều với nhà chồng, tuyệt đối không có điều gì hổ thẹn. Vậy mà mẹ chồng lại đối xử với em cay nghiệt như thế. Em nên làm gì bây giờ đây, cứ thế này, lâu dài em e không sống nổi. Xin hãy cho em lời khuyên?Em làm gì mẹ cũng chẳng bằng lòng, luôn tìm cớ soi mói em. Rồi 1 lần, em vô tình nghe được mẹ chồng nói xấu em với bà hàng xóm sang chơi. Mẹ chồng nói em vụng về, chẳng được tích sự gì, đã thế lại còn hay cãi láo. Em còn chưa hết bàng hoàng với những gì vừa nghe được thì thấy bà tiếp lời, bà nói, cưới con gái mà cho được 2 chỉ vàng, ngoài ra chả có cái gì giá trị.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét