Có vô vàn niềm vui và hạnh phúc mà chúng ta có thể mang lại cho người khác. Khi những người quan trọng của mình vui, đó cũng là niềm vui của chính mình. Mang lại niềm vui cho người khác không khó, mà khó là bản thân đã thật sự mở lòng để làm mọi thứ bằng tất cả tình yêu của mình hay chưa?

Tôi choàng thức giấc sau khi những tia nắng ấm chiếu vào khung cửa sổ. Vội đẩy lấy cánh cửa, tôi vươn tay ra để đón lấy những tia nắng ấm rồi sau đó khẽ nhắm mắt để lắng nghe những âm thanh xao động của cuộc sống thường ngày. Một ngày thật đẹp! Tôi thầm nghĩ và nở một nụ cười thật tươi.

Cuối tuần cũng là lúc để chúng ta thư giãn và chọn những nơi lý tưởng để cùng bạn bè vi vu khắp mọi nơi. Rồi chỉ trong tích tắc tôi đã đến điểm hẹn café để cùng tám chuyện với bạn bè. Bỗng những giai điệu quen thuộc của bài hát ngày ấy vang lên:

".....Tình yêu đó riêng cho em,

Một đời mãi không quên.

Bài hát tặng em, mối tình khát khao.

Đời bao giông tố, đời nhiều chông gai.

Anh vẫn yêu...

Tình yêu có em thôi... đến suốt đời...."
Vì sao tôi lại gọi là "bài hát ngày ấy"? Bởi ngày ấy tôi đã hạnh phúc biết bao khi anh hát bài này dành tặng cho riêng tôi trong một khán phòng café khoảng 50 người. Đây cũng dường như là một lời tỏ tình và khẳng định tình yêu anh dành cho tôi là mãi mãi. Cả khán phòng như chìm trong những giai điệu ngọt ngào và sâu lắng của ca khúc này.

Hôm đó, trái tim tôi đã đập rất rộn ràng, cái cảm giác xao xuyến, lâng lâng cho đến những ngày sau đó tôi vẫn có thể cảm nhận được. Tôi đã rất tin vào tình yêu này nhưng rồi chẳng có gì là mãi mãi. Bài hát thay cho lời hứa tình yêu anh đã quên. Rồi dần dần chúng tôi xa nhau và có lẽ bây giờ anh đang hạnh phúc cùng với một ai đó.

Kể từ ngày chia tay, tôi không còn nghe lại những giai điệu của ca khúc này. Vì nhớ lại những hồi ức ngày ấy cũng chẳng thú vị gì. Tôi đã cố quên đi tất cả và hôm nay những giai điệu quen thuộc đó lại một lần nữa vang lên.

Tôi như đang sống trong những ngày tháng hôm ấy nhưng không còn là cảm giác xao xuyến hay trái tim đập rộn ràng nữa mà là nỗi chua xót ở trong lòng. Tôi nhìn ra ngoài khung cảnh kính, thế giới ngoài kia thật nhộn nhịp, bao âm thanh hòa lẫn vào nhau làm tai tôi ù lên chẳng nghe rõ bất cứ điều gì nữa.


Cho đến khi có người bạn gọi tên tôi thật lớn thì tôi mới bừng tỉnh người. Một dáng người cao cao, gương mặt hiền lành và còn cười rất tươi nữa. Ồ! Thì ra là người bạn năm xưa của tôi. Cậu ấy đi cùng một người bạn gái, họ tay nắm chặt tay, ánh mắt nhìn tôi rất đỗi thân thiện. Tôi khẽ cười và hơi cuối đầu chào họ. Tôi chưa kịp hỏi han lấy một câu thì cậu ấy đã giới thiệu ngay người bạn gái đi cùng là người vợ sắp cưới, và họ sẽ làm đám cưới vào cuối tuần sau.

Bàn họ ngồi cách không xa bàn của tôi cùng bạn bè. Tôi cảm nhận được niềm hạnh phúc lan tỏa từ đôi bạn này. Tôi cũng nhủ thầm: "Ừ thì! Họ thật may mắn khi đã tìm thấy nhau."

Khoảng cách giữa những con người không xa, có xa là khi chúng ta tự tạo của bản thân mình những bức tường thật sự để ngăn cách lòng mình với mọi thứ xung quanh. Tôi lấy lại tinh thần và bắt đầu hòa nhập với những câu chuyện của bạn bè mà trong khoảng ít thời gian trước đó tôi đã bỏ quên.

Bước ra khỏi quán café, tôi không la cà thêm bất kỳ quán xá nào như trước đây nữa mà rẽ vào chợ mua những thực phẩm tươi, ngon, bổ dưỡng để tự tay nấu cho gia đình thânyêu của mình.

Có vô vàn niềm vui và hạnh phúc mà chúng ta có thể mang lại cho người khác. Khi những người quan trọng của mình vui, đó cũng là niềm vui của chính mình. Mang lại niềm vui cho người khác không khó, mà khó là bản thân đã thật sự mở lòng để làm mọi thứ bằng tất cả tình yêu của mình hay chưa?

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Báo Phụ nữ - Tạp chí Phụ Nữ Việt Nam Online © 2015. All Rights Reserved. Powered by Blogger
Top Tag: