Anh đã im lặng vài ngày nay. Chẳng thấy tăm hơi nữa. Những lần tôi cố qua nhà hỏi về anh, mẹ anh đều bảo anh đi ra ngoài. Bận lòng cho những suy nghĩ luôn ở trong đầu mà tôi chắc là tôi sẽ không có câu trả lời thích đáng nếu không hỏi từ anh. Nhưng bản thân của mỗi người chúng tôi biết dù có nói với nhau như thế nào, yêu sâu đậm ra sao thì cũng không có kết thúc đẹp như phim Hàn. Cả hai đều im lặng trong sự thấu hiểu và rối bời. Tôi hiểu rằng anh cần thời gian để suy nghĩ, và tôi cũng thế. Tôi nghĩ về những ngày mà tôi cố bảo là "hạnh phúc", vui ngất ngưởng của cuộc đời thì hóa ra sâu thẳm trong lòng và đáy mắt, tôi là một kẻ rất giỏi lừa dối bản thân mình.

Tối nay tôi đã cảm thấy cảm xúc của mình không còn đúng nữa.

Một phần buồn vì điểm số thi giữa kì, mất oan mạng hết 10 điểm. Dĩ nhiên là tôi vẫn đậu ở mức khá, chứ không còn giỏi nữa.

Sau khi đi thi về, tôi nghe trời thoáng lạnh. Vội nghĩ đến một cô bạn gái, nghĩ là sẽ chở nó đi như thế này vì nó cũng đang buồn. Nhưng sực nhớ đến 10h tối nó mới đi làm về, nên thôi. Tôi lượn một vòng eo hẹp và nghĩ rồi sẽ về. Tôi thấy có một chiếc xe tàu hủ nóng trước một khách sạn lớn ở đường Tô Hiến Thành, tôi tấp vào đó rồi gọi một chén ăn.
Đây là món "chúng tôi" ngày trước vẫn thường hay đi tìm và ao ước được ăn. Rồi hôm nay duy chỉ mình tôi thưởng thức chúng, anh thì không. Những cung đường tôi và anh đã từng đi nay đông hơn, lạnh hơn và cơ thể tôi đã không còn được ấm.

Tôi viết status này chắc nhiều người nghĩ rằng tôi điên lắm. Vì vài ba ngày trước thấy tôi còn đăng những ảnh tin nhắn của couple dễ thương và hạnh phúc lắm mà...

Chúng tôi rất rất rất hạnh phúc. Đó là điều mà mọi người vẫn thường hay thấy. Nhưng chẳng ai biết rằng những điều đó đã là tôi ngu si, tự làm tổn thương mình. Đau lòng nhưng cố chấp cứ tỏ vẻ mình là người hạnh phúc nhất thế gian. Tôi và anh đang hạnh phúc trong những nỗi đau khổ của cuộc đời. Xót xa lắm, anh sắp lấy vợ. Hiển nhiên, đau lòng là không phải tôi.
Chúng tôi đã quen nhau từ khi tôi còn học lớp 11. Nhưng yêu nhau và xác định tình cảm thì chỉ mới 2 năm nay. Và tôi dấu nhẹm đến chừng ấy thời gian tôi yêu anh. Tôi chỉ công bố những bức ảnh, khuôn mặt cho những người thân quen biết... chỉ để cho vui! Tôi rất kín đáo với những mối quan hệ "ngoài luồng" như thế.

Anh sắp lấy vợ, và người đó là do mẹ anh mai mối! Nghe tin, tôi chẳng thể thở nổi nữa, nước mắt cũng chẳng trực trào ra được. Khi tôi nhận tin nhắn anh bảo anh sắp lấy vợ thì tôi chỉ biết đáp lại "Ừa, vậy hả anh?". Anh im lặng rất lâu. Tôi nhắn tiếp "Khi nào cưới thì mời em". Anh "seen" nhưng không trả lời.

Tôi ăn chén tàu hủ nóng mà cứ lạnh người, bất giác xoa xoa, tự ôm lấy mình như một điều hiển nhiên của một cô gái 20 cô đơn. Những cậu bạn trai ngồi gần đó nhìn tôi chăm chăm. Chắc cũng nghĩ sao tôi lại đi một mình..., đại loại như thế.
Ngày trước, tôi và anh vạch ra rất nhiều món để hai đứa đi ăn cùng nhau. Và món tàu hủ nóng này là món anh thích ăn, tôi thì chỉ ăn khi cảm thấy nhớ mùi vị của chúng. Danh sách những món ăn đó, vô tình để tôi nhận ra chúng tôi có một số rất ít điểm chung của nhau. Tôi và anh thích trêu ghẹo nhau, thích nói những câu "khá bẩn", "bựa". Anh thích hôn tôi ở má một cái vội, nhưng mỗi lần anh hôn tôi đều cố bẹo má anh một cái rõ đau. Tôi thích hôn anh ở trán, nhưng mỗi lần tôi hôn anh đều cố chọt vào hông tôi làm tôi nhột và khó chịu. Ngày này tháng nọ qua đi, hóa ra hai còn người yêu nhau nhạt nhoài chỉ còn lại là thương nhớ. Có khi lại là yêu trong thương nhớ cũng không chừng! Ông trời se duyên nhưng lại quên se nợ...
Anh đã im lặng vài ngày nay. Chẳng thấy tăm hơi nữa. Những lần tôi cố qua nhà hỏi về anh, mẹ anh đều bảo anh đi ra ngoài. Bận lòng cho những suy nghĩ luôn ở trong đầu mà tôi chắc là tôi sẽ không có câu trả lời thích đáng nếu không hỏi từ anh. Nhưng bản thân của mỗi người chúng tôi biết dù có nói với nhau như thế nào, yêu sâu đậm ra sao thì cũng không có kết thúc đẹp như phim Hàn. Cả hai đều im lặng trong sự thấu hiểu và rối bời. Tôi hiểu rằng anh cần thời gian để suy nghĩ, và tôi cũng thế. Tôi nghĩ về những ngày mà tôi cố bảo là "hạnh phúc", vui ngất ngưởng của cuộc đời thì hóa ra sâu thẳm trong lòng và đáy mắt, tôi là một kẻ rất giỏi lừa dối bản thân mình.

Ngay lúc này, tôi cần ai đó ở bên ôm tôi và rồi tôi sẽ khóc cho thật đã. Chỉ im lặng và nghe tôi khóc. Chỉ vậy thôi...

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Báo Phụ nữ - Tạp chí Phụ Nữ Việt Nam Online © 2015. All Rights Reserved. Powered by Blogger
Top Tag: