Tôi đã từng không phải là người khép kín, khó gần, khó tính như giờ đây.
Có vài người bảo với tôi, tôi thay đổi, rất rất nhiều, họ luôn nói tôi này rồi nói nọ, nhưng họ cũng biết rõ, ai cũng có những lí do để thay đổi, tôi cũng vậy, họ cũng vậy. Nhưng có họ thì muốn thay đổi, tôi thỉ không, đến khi nhận ra rằng mình đã thay đổi, cũng chã còn cách nào khác, tôi không cố chấp, không bị sự ép buộc từ ai, là lẽ tự nhiên thôi.
Dần dần, tôi không còn muốn san sẻ nỗi buồn cho mọi người xung quanh nữa cũng chã còn muốn nghe những gì buồn bã từ ai. Dù gì họ với tôi, có nói bao nhiêu, kể lể thế nào về bản thân, về những gì đã trãi thì cũng có giúp gì được cho nhau, họ vẫn sẽ buồn bã, tôi vẫn vậy.
Tôi thấy rằng, tự tôi nói chuyện với bản thân, tôi tâm sự với bản thân sẽ ổn hơn và sự thật là vậy, có thể mọi người sẽ bảo tôi khác lạ, lập dị nhưng tôi chẵng còn muốn quan tâm đến những điều mọi người bàn tán nữa, tôi lo cho tôi, hơn là họ, tôi sống cho chính tôi, hơn tất cả.
Tôi luôn thấy bản thân thật phiền phức và dư thừa, tôi luôn nghĩ vậy nhưng những người xung quanh tôi thì không, nhưng dù sao tôi biết, họ chĩ không thừa nhận thôi.
Tôi cũng ít khi yêu một đó nữa, vì tôi thấy rằng tình yêu song phương thật đau khỗ, gấp bội tình đơn phương. Tôi từng trãi cả hai thứ tình yêu ấy, cũng hiểu rõ chúng thế nào, làm con người ta hao mòn ra sao. Giờ đây, tôi chĩ yêu mà không muốn được đáp trã nữa, tôi hạnh phúc, tôi nhớ nhung, tôi buồn bã chẵng ai biết, cũng vì thế tôi cũng có thể vứt bỏ khi mình muốn. chẵng cần ai chấp nhận, dễ dàng biết bao.
Những cô gái tôi đã từng có quan hệ, tôi đã và đang nói chuyện cũng ngày ngày rời bỏ tôi mà đi,tôi hiểu vì sao và cũng cảm thấy không lạ lẫm hay đau khỗ gì, vì sự việc này, tôi củng quen rồi, không riêng gì những cô gái, ai cũng vậy, ai cũng đi, tốt cho họ.
Tôi hay đi đâu đó một mình thay vì rủ rê ai đó cho đỡ cô đơn, nhưng dù tôi có mở lời thì cũng chã có ai, tôi biết. Tôi lang thang, tôi vào những quán ăn, những rạp chiếu phim,...những nơi tôi muốn, tôi chĩ cần đến và ở đó rồi đi, nếu tôi đi với ai đó, thân hay lạ, họ lại không muốn thì mệt lắm.
Với vài người, bị cô lập nơi đông người thật đáng sợ, cũng phãi ít ai nào thích thế, tôi thì thích, dù tôi chưa bao giờ bị cô lập, nhưng tôi cô lập mọi người, tôi luôn thấy mình chĩ ở một mình, dù nơi đông người hay ít, tôi thích thế.
Tôi có bạn bè nhưng cũng không có bạn, bạn bè tôi thì rất nhiều nhưng bạn thì chẵng có ai, người như tôi chẵng muốn thân thiết với ai, bản thân tôi là đủ.
Tôi thích tự do nhưng cái giá của tự do là cô độc.
Tôi thích tôi giờ đây, mất mát khá nhiều nhưng bù lại, tôi là chính tôi.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét