Tay cầm chuột click nhẹ, tắt tính năng trò chuyện trên Facebook. Khẽ thở dài, cô ấy thu mình vào sâu trong lòng chiếc ghế. Nhìn vào màn hình máy tính, mọi thứ dần nhòe đi trước mắt cô.
Trong lòng cô là những khoảng trống nào đó mà chẳng có gì có thể lấp đầy được. Phòng làm việc vắng lặng, mọi người đã về sau ngày dài bận rộn. Cô đã hoàn thành xong công việc của mình nhưng lại không muốn đứng dậy, cứ nhìn vào khung chat đầy những cái tên với màu xanh lập lòe ấy, những cái tên quen thuộc, cả những cái tên lạ hoắc mà cô chẳng buồn để tâm, chẳng buồn hỏi.
Trước đây, cô hay thắc mắc. Sao cái mạng xã hội giờ lắm thứ rác rưởi thế. Giết người, đánh nhau, chửi nhau, trộm cướp rồi ngay cả yêu đương hẹn hò đám cưới đám ma các thứ cũng tung lên mạng. Cô than phiền thậm chí còn buông lời chửi rủa họ. Cô thấy khinh những kẻ ấy, và cho họ thật là ngu đần, đám ma cũng chụp ảnh khóc lóc được. Thật nực cười.
Trước đây, cô cũng hay check in khi đi chỗ nọ chỗ kia. Cũng không đến mức nửa mét up status một lần, nhưng cũng không biến mất như bây giờ.
Trước đây, cô cũng có một tình yêu, chẳng phải suốt ngày lôi nhau ra yêu yêu đương đương, chỉ có đôi ba lần khoe khoang trên mạng. Nhưng không như bây giờ, chẳng có lấy cái gì để khoe...
Trước đây, cô không thế. Cũng là thanh niên theo kịp thời thế, cũng chẳng thiếu thốn gì để phải cực nhọc bận rộn. Nhưng giờ người ta hiếm thấy cô online, có hỏi ra cô chỉ cười mà rằng: Ừ, bận...
Cô bận làm việc một mình, không biết cái gì lại lên mạng hỏi Google.
Cô bận những chiều cafe quán quen một mình, cái thứ đắng nghét ấy khiến thời gian như ngừng trôi, mọi thứ quanh cô như ngưng đọng lại.
Cô bận bao công việc không tên khác, bận từ lúc mở mắt đến đêm tối.
Bận cả khi cô rảnh, mở nick lên cũng đều tắt trò chuyện. Cô chẳng muốn nói chuyện cùng ai, cũng chẳng muốn ai nói chuyện với mình. Cô chẳng cần.
Nhiều khi, cô còn bận đến nỗi, một like bố thí cho thiên hạ cũng chẳng có. Trước đây cô là kẻ like dạo, không đọc bài cũng click like cho người ta thì giờ cái gì thấy phiền cô "bỏ theo dõi", cái gì cô đọc cũng chỉ còn là hờ hững, tiện tay like cũng làm cô lười...
Có một người như thế đấy, chẳng rõ là trốn tránh điều gì, chẳng rõ mệt mỏi điều gì, chẳng rõ bị thứ gì làm phiền, mà con tim ngày một chai sạn đi. Nó xù xì và khô khan đến mức một yêu thương cũng không viết lên được, một dòng than thở cũng chẳng muốn nói, một ấm ức cũng chẳng được rủa xả, một nỗi cô đơn cũng chẳng được gọi tên...
Có một người như thế, đã lâu, mà chẳng ai biết, mà chẳng ai đến bên, mà chẳng ai sẻ chia, mà chính cô cũng chẳng còn chờ đợi. Cứ vậy mà lặng lẽ off giữa cả rừng xanh lá, lặng lẽ thu mình vào bóng tối tĩnh mịch cùng những giai điệu đã cũ.
Có một người như thế, biết chính mình mỗi ngày đều đơn độc như vậy. Lại lười chẳng muốn thay đổi, chẳng muốn thoát ra, để rồi mỗi ngày đều online cũng đều ẩn nick.
Có một người cứ lặng lẽ như thế, từ rất lâu rồi...
0 nhận xét:
Đăng nhận xét