Một ngày nắng không tới, ngày mây cũng không nhiều.
Ngày vượt nắng, vượt gió để yêu thương....
Ngày chúng ta yêu nhau....
Và ngày đó, bắt đầu với mọi khó khăn ươm mầm tương lai....
Em chỉ là một người bình thường, khát thì uống, mệt thì ngủ.
Cứ như thế, ngày em chọn đi trên đoạn đường chỉ là vết xước dài...là em lựa chọn.
Trên đời này đôi lúc chúng ta gặp được một người, yêu, và rồi sau đó phải dùng cả đời để quên đi... bởi vì tình yêu chính là thế, đôi lúc vô tình nảy mầm trong tim, để rồi bén rễ, ăn sâu đến mức không một ai, thực sự là không một ai có thể chạm đến góc mềm yếu nhất của trái tim ấy nữa.
Cho dù sau này chúng ta còn có thể yêu lại, cho dù sau này chúng ta lựa chọn nắm tay người nào khác đi đến hết cuộc đời, thì chắc chắn rằng chúng ta cũng vẫn sẽ sống trong lòng nhau. Bởi vì cho đến cuối cùng, điều quan trọng hơn tất cả không phải chúng ta đã cùng đi qua bao nhiêu mùa mưa nắng, không phải là đến cuối cùng chúng ta vẫn xa nhau, mà là lúc còn ở bên nhau, chúng ta đã từng cảm thấy mình thực sự được sống, sống một cách trọn vẹn và chân thực nhất.
Em chỉ là con gái thôi.
Buồn là khóc hay vui là cười
Em cũng chỉ muốn em như bao người, được anh yêu thương một mình em thôi!
Tình yêu... đôi lúc kết thúc trong im lặng. Và rồi sau đó chúng ta có nói yêu hàng ngàn, hàng vạn lần, cũng chỉ có thể nói trong im lặng. Thế nhưng như thế cũng đủ rồi, cho dù người ta có nói thế nào, cho dù sau này chúng ta phải thấy người kia ở bên ai hay đi về đâu, thì cũng vẫn mong cho người đó có được hạnh phúc.
Yêu anh em mạnh mẽ đến vậy.
Mạnh mẽ hay là ngốc đây em không phân định được điều gì nữa.
Em sẽ mạnh mẽ để làm tốt tất cả khi không có anh nhắc nhở.
Em sẽ dặn lòng không được gục ngã.
Tình yêu qua đi thì đã sao? Chỉ cần mình còn sống trong tim người kia, thì cho dù là một năm, hay là một đời, thì cũng đều là hạnh phúc...
Phải không anh......!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét