Đã bao lâu rồi cô không được gặp anh? Cô luôn đặt ra câu hỏi đó và cô cũng chẳng thể nào trả lời được. Cô nhớ anh, mùa đông này cô nhớ anh da diết. Bàn tay lạnh lẽo của cô nó không được ủ ấm bởi bàn tay anh nữa, xa cách anh cô sống thật lặng lẽ cô thích làm tất cả mọi việc một mình, đi dạo một mình, đi ăn một mình và một mình đau nhói khi vô tình thấy một đôi nào đó đi qua.......

Gió mùa đông thổi vào làm đôi bàn tay cô buốt giá. Những buổi sớm bước ra cửa đi học tiết 1, từng cơn gió lạnh thổi vào người cô trong vô thức, cô vẫn lặng lẽ bước đi như không cảm nhận được điều buốt giá đó. Bởi vì gió lạnh bên ngoài đâu buốt giá bằng trái tim cô. Đã bao lâu rồi cô không được gặp anh? Cô luôn đặt ra câu hỏi đó và cô cũng chẳng thể nào trả lời được.

Cô nhớ anh, mùa đông này cô nhớ anh da diết. Bàn tay lạnh lẽo của cô nó không được ủ ấm bởi bàn tay anh nữa, xa cách anh cô sống thật lặng lẽ cô thích làm tất cả mọi việc một mình, đi dạo 1 mình, đi ăn một mình và một mình đau nhói khi vô tình thấy một đôi nào đó đi qua.


Ngày hôm nay đã là ngày kỉ niệm họ yêu nhau được 5 năm. Và cũng là lần thứ 5 kỉ niệm ngày đó cô không bên anh. Mà thực ra chả ngày kỉ niệm nào hai người được bên nhau cả. Cô không trách anh vì anh bận, anh bận với những công việc của anh, anh bận vì học tập, bận vì nhiều cái khác mà không bao giờ cô biết anh bận thật sự vì cái gì cả.

Nhớ lại 5 năm trước, dịp tết đó cô gặp anh, như có một cái gì đó đã làm cô phải lòng anh từ lần gặp đầu tiên và cô đã yêu anh, yêu anh không toan tính gì cả, cô thấy hạnh phúc. Hạnh phúc đó càng ngày càng nhạt dần đi theo thời gian và đến hôm nay đã là 5 năm. Thời gian trôi nhanh như cơn gió thoáng qua vậy, mới đây thôi khi cô chỉ là cô bé học lớp 10 ngây thơ. Chắc cũng không định nghĩa nổi chữ yêu là như thế nào, yêu anh cô thấy tìn yêu ngư toàn màu hồng trước mắt, cô thấy vui vẻ, thấy yêu đời hơn.theo thời gian giờ cô mới nhận ra ai rồi cũng sẽ khác, ai đều cũng đều phải thay đổi anh và cô cũng vậy.


Anh là một chiến sĩ công an trong tương lai, anh chọn nghề đó lại làm hai người càng xa cách, ít gặp nhau và ít liên lạc hơn. Nhưng cô tôn trọng quyết định của anh, cô yêu anh và yêu luôn cái nghề của anh nữa, năm cuối rồi anh trưởng thành hơn hết, mà thực ra dường như anh sắp thành một con người khác vậy, anh ít nói chuyện với cô hơn, ít quan tâm cô hơn, lạnh lùng với cô hơn. Nhưng cô vẫn yêu anh, cô yêu anh như một người yêu đơn phương vậy, chịu mọi đau khổ trong thầm lặng. Luôn nghĩ về anh, nghĩ về tương lai của anh tương lai của cô.

Nhưng những lúc đó khóe mắt ngấn lệ nghĩ về bản thân, một cô gái 20 tuổi là cái tuổi người ta hồn nhiên nhất, là cái tuổi trẻ khỏe nhất thì bản thân cô gặp quá nhiều bệnh. Tuy không phải là những bệnh nan y khó chữa nhưng nó làm ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của cô. Đau ốm triền miên, có những cơn đau lúc nửa đêm mà cô phát khóc.


Tiếng gió rì rào xô lá va đập vào nhau trong lúc nửa đêm nghe sao lạnh lẽo đến thế, cô quen thức tối nào cũng nửa đêm tại vì cô nhớ anh. Cô luôn giấu kín cảm xúc trong lòng không muốn ai biết nhất là người con trai cô yêu. Đến bây giờ cô vẫn không thể trả lời được tại sao cô yêu anh nhiều hơn nhận tất cả, rồi mọi chuyện cũng sẽ qua. Bàn tay lạnh lẽo ấy sẽ có mội bàn tay ấm áp khác che chở hoặc là anh hoặc là một người khác.

Cô gái nên can đảm vượt qua tất cả. Sống trên đời phải có cái tình, cái nghĩ, cái tâm. Hãy luôn sống như những gì cô đang có. Cho đi thật nhiều mà không cần nhận lại.

Bây giờ và mãi về sau Cô vẫn yêu anh như ngày đầu, mối tình đầu của cô...

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Báo Phụ nữ - Tạp chí Phụ Nữ Việt Nam Online © 2015. All Rights Reserved. Powered by Blogger
Top Tag: