Hà Nội lạnh, vài ánh sáng le lói, xuyên vào màn đêm. Em sợ bóng tối nhưng lại chẳng thể nhấc nổi mình dậy để tìm ra ánh sáng cho riêng em. Em thật ngốc phải không anh, em cứ khờ khạo và yếu đuối như thế....để khiến anh phát mệt và giờ....ta đã xa nhau!
Dấu chấm hết ấy là do em đặt, con đường này là em rẽ ngang, giọt nước mắt em dấu đi, thôi thì yếu đuối cho ai xem bây giờ.
Chúng ta, đã từng rất yêu, rất lâu và sâu đậm. Cho đến 1 ngày em bỗng nhận ra, tình yêu vốn không thể tính bằng thời gian. Lâu hay không, điều đó chẳng thể nào giúp ta hiểu và yêu nhau nhiều hơn được. Em ước gì thế giới này chỉ có hai ta nhưng sự thật lại không phải thế. Có quá nhiều chuyện, quá nhiều nút thắt giữa chúng mình, chúng nhiều, chúng bồi đắp theo thời gian. Anh đã không hiểu em vì chính em cũng vậy.
Anh nói đúng, xa nhau đã khổ lắm rồi. Nhưng em nghĩ, khoảng cách trong tâm hồn còn đáng sợ hơn. Chúng ta không còn cãi vã vì ai cũng tự nhốt mình vào vỏ bọc của chính ta và bỏ mặc cảm xúc của đối phương. Ai cũng biết nhưng ai suy nghĩ nhiều hơn, ai yếu đuối hơn người đó đau khổ, chỉ vậy thôi.
Thôi thì giữa chúng ta đã có quá nhiều bí mật, mình xa nhau thôi anh. Trái đất tròn, còn cần nhau ắt sẽ tương phùng!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét