Trong giây phút nào đó giữa dòng đời, chúng ta vẫn tìm ra được hình bóng của nhau trong bộn bề nỗi nhớ. Sư quan tâm, yêu thương vô tình hòa nhập làm một. Tôi và em, yêu nhau một cách đau đớn... Tôi đã từng yêu em như thế, vô tình tôi và em chạm vào nhau, nhưng vô tình để lại một vết thương cho nhau. Trái tim khô cằn bao lâu, trở nên trầy xước, không còn vẹn nguyên như trước...
Ngày dài mệt nhòai, lê thê len lỏi đến tận cùng nỗi đau. Có lẽ, tôi sẽ từ bỏ cái thói quen rung động khi nghĩ đến em, yêu thương da diết ùa về khi nhắc tên em. Giá như tôi đến trước, và giá như người em chọn là tôi thì có lẽ tình yêu của chúng ta đã khác đi rất nhiều.
Đêm tĩnh lặng, chơi vơi trong cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông Hà Nội, hồi ức ùa về dội mạnh vào ngực tôi. Hình bóng ấy, khoảnh khắc ấy... chưa một lần tôi quên.
Lần đầu tiên gặp nhau, là tôi chủ động bắt chuyện trước với em, là tôi biết cái cảm giác khi tới một nơi mà chẳng có ai rảnh rỗi hay để ý trò chuyện với một người xa lạ. Vì không đành lòng nhìn em cứ ngồi im lặng ngay trước mặt mình nên tôi quyết định nói chuyện cùng em. Em nhỏ nhắn và có đôi mắt to tròn, cảm giác mong manh, dễ vỡ.
Tôi bắt đầu rung động từ cảm nhận ngây thơ của trái tim. Từng chút, từng chút, dường như tôi không thể ngăn mình thích và yêu em. Phải chăng đó là định mệnh. Trong thế giới rộng lớn, có biết bao nhiêu người cô đơn lướt qua nhau, thấy nhau nhưng lại không nhận ra nhau. Với tôi thì khác, tôi cũng cô đơn, tôi cũng lướt qua nhiều người nhưng lại rung động bởi em, người đã tìm được một mảnh ghép cho mình giữa cái ướt át, ngược xuôi của dòng đời.
Em, với tôi giống như một cơn mưa ngang qua tưới mát trên những thửa ruộng hoang khô héo, cằn cỗi vậy. Dù là mưa thoáng qua, nhưng mưa nặng hạt lắm. Không phải là rung động đầu đời vậy mà yêu thương cứ ùa về. Tôi ngây ngô, cứ nghĩ về nơi có màu nắng, thế nhưng nơi tôi đang đứng lại ngập tràn bóng tối. Cô đơn, túng quẫn cứ bủa vây... không dằn vặt, nhưng đau đớn tột cùng.
Cảm giác nhói đau trong tim khi cứ nghĩ em không phải là của tôi. Yêu thương là gì mà tôi phải đi nhặt tình cảm vụn vặt của người khác... Tôi chấp nhận yêu em thầm lặng, nhưng sự ghen tuông... tôi không kìm được nó. Tim vẫn đập nhanh, vẫn thiết tha khi nhớ về em.
Tôi không trách định mệnh cho tôi gặp một người đã có lối đi riêng. Vì cuộc sống muôn màu muôn vẻ, tôi may mắn vì em đã đi ngang đời tôi, cho tôi cảm giác được yêu, được nâng niu và lắng nghe từ một người. Cảm giác mà tôi đã đánh mất từ lâu, con tim dường như chai lì cảm xúc, nhạt nhẽo với yêu thương...
Trong giây phút nào đó giữa dòng đời, chúng ta vẫn tìm ra được hình bóng của nhau trong bộn bề nỗi nhớ. Sư quan tâm, yêu thương vô tình hòa nhập làm một. Tôi và em, yêu nhau một cách đau đớn... Tôi đã từng yêu em như thế, vô tình tôi và em chạm vào nhau, nhưng vô tình để lại một vết thương cho nhau. Trái tim khô cằn bao lâu, trở nên trầy xước, không còn vẹn nguyên như trước...
Tôi sẽ lặng lẽ ra đi, sẽ nhớ và thương em rất nhiều, nhưng những tình cảm ấy, tôi sẽ chôn giấu một mình, tôi thích cảm giác một mình gặm nhấm nỗi cô đơn.Thầm mong người ta sẽ mang lại cho em cảm giác yêu thương... em sẽ không đau thương, không lạc lõng dù đời còn lắm ưu tư.
Gửi em, người tôi đã yêu... sống tốt và trân trọng bản thân em nhé. Được yêu em, đó là mộtmón quà của định mệnh. Anh mong một ngày nào đó, yêu thương sẽ về bên em, mang ấm áp theo em cùng người em yêu thương đến suốt cuộc đời...
0 nhận xét:
Đăng nhận xét