Phụ nữ đôi khi đơn giản lắm, họ chỉ cần một người đàn ông có thể cười nói, yêu thương, dịu dàng với họ thì bao mệt mỏi họ đều nguyện gánh vác hết.

Chồng cô bạn tôi là một tài xế taxi, cả ngày lăn lộn ngoài mặt đường kiếm sống. Mỗi khi về đến nhà là mệt không nói ra hơi. Thế nhưng cô bạn tôi thì cả ngày không được nhìn thấy mặt chồng, chỉ chờ anh ấy về đến nhà là cứ quấn lấy nói không chịu ngưng, khiến anh chồng cứ phải miễn cưỡng đáp lại vài câu.


Lâu dần cô ấy cảm thấy bực bội, nấu cơm, dọn nhà, hay làm bất kể chuyện gì cũng không thèm để ý đến chồng. Đến bây giờ tính cách cô ấy cũng trở nên khó chịu, hay tức giận hơn. Cô ấy bắt đầu làm những việc khó hiểu, giống như cái cách mà cô đang cố tình chứng minh cho chồng thấy mình đang có cảm giác như thế nào vậy. Cô ấy dùng đồ xong không đặt vào vị trí ban đầu, anh chồng đi làm về cũng không còn chạy ra xếp giày chồng lên kệ, thi thoảng còn hút vài điếu thuốc… chỉ vì một số việc vặt vãnh mà nổi giận với anh.
Những ngày tháng như vậy khiến anh ngày càng buồn bực, thậm chí có một chút cảm giác đau khổ. Anh thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngày ngày vẫn sống chết ngoài đường không phải chỉ vì cuộc sống gia đình được hạnh phúc sao? Tại sao cô ấy không hề có một chút thông cảm cho anh vậy?

Một hôm trong giờ nghỉ trưa, anh ngồi nói chuyện cùng một đồng nghiệp về cuộc sống sau hôn nhân. Anh kia vỗ vai anh nói: “Người anh em, sau này đi làm về cho dù là mệt đến đâu cũng phải lấy lại tinh thần nói chuyện với vợ vài câu, không cần nhiều, 10 phút là đủ rồi”. Anh băn khoăn: “Thế này có tác dụng chứ?”

Đến tối tan ca về nhà, mặc dù rất mệt nhưng anh vẫn tươi cười: “Bà xã, anh về rồi!”. Cô ấy từ trong bếp ngó đầu ra, lạnh nhạt nói một câu: “Về rồi à”. Anh thay quần áo xong, không ngồi trễm trệ trên sofa xem phim như mọi hôm mà chạy ngay vào bếp: “Bà xã, em mệt không, để anh”.
Cô thấy thái độ của anh có chút kỳ lạ, nhưng vẫn không hỏi gì, tuy câu trước cứ quát anh đi ra nhưng câu sau lại bảo anh nhớ rửa rau cho sạch. Bữa cơm hôm đó tuy mệt mỏi nhưng anh đã thật sự cảm nhận được niềm hạnh phúc mà gia đình mang lại, có một cảm giác yên bình như hồi còn bé. Ăn cơm xong, cô chuẩn bị dọn dẹp bát đũa thì anh chồng đứng dậy nói: “Để anh, để anh”. – “Thôi anh nghỉ đi, mệt cả ngày rồi, em tự làm được”.

Cô vừa bê bát vào vừa nở một nụ cười mãn nguyện, đã lâu lắm rồi cô không được cười như vậy, và cũng lâu lắm rồi mới có lại không khí hạnh phúc như trước kia.

Từ hôm đó, mỗi ngày anh chồng đều dành 10 phút sau khi về nhà để quan tâm hỏi han vợ. chỉ 10 phút ngắn ngủi nhưng cũng đủ để níu kéo một mối quan hệ vợ chồng đang đứng trên bờ vực tan vỡ, 10 phút ngắn ngủi nhưng cũng đủ để sưởi ấm trái tim đang dần đóng băng của người vợ, và cũng 10 phút ấy đã biến tất cả những mỏi mệt của người chồng thành tiếng cười hạnh phúc.
Khi còn đang đi làm, có thể bạn sẽ bị cảm xúc chi phối rất nhiều. Đi làm cả ngày mệt mỏi, về đến nhà chỉ muốn được nằm dài trên ghế nghỉ ngơi không bị ai làm phiền. Thế nhưng sau này nghỉ hưu rồi bạn mới nhận ra cái gì mới là hạnh phúc thật sự. Lúc đó bạn sẽ hối hận rằng tại sao trước đây không vui vẻ nói chuyện với cô ấy một chút, giúp đỡ cô ấy một chút thì bây giờ không phải cô đơn như vậy.

Phụ nữ đôi khi đơn giản lắm, họ chỉ cần một người đàn ông có thể cười nói, yêu thương, dịu dàng với họ thì bao mệt mỏi họ đều nguyện gánh vác hết.

Hãy luôn nhớ kĩ: Vai trò của bạn ở nhà không ai có thể thay thế. Chỉ cần dành 10 phút sau khi đi làm về nói chuyện với vợ, quan tâm cô ấy thì ngọn lửa trong gia đình sẽ không bao giờ nguội tắt.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Báo Phụ nữ - Tạp chí Phụ Nữ Việt Nam Online © 2015. All Rights Reserved. Powered by Blogger
Top Tag: