Trước đây, khi còn là một đứa trẻ, sống thật vô tư và hồn nhiền, vô lo vô nghĩ. Vì thế mà tất tần tật mọi thứ đều làm theo bản năng và ý nghĩ của chính nó. Và những người bạn của nó cũng vậy. Yêu ghét rõ ràng, và khi ấy, mọi ngừi chơi với nhau đều rất thật lòng.
Còn khi lớn lên, khi đã trưởng thành rồi, có nhiều việc phải suy nghĩ hơn, mối quan hệ cũng ngày càng nhiều hơn. Nhưng tại sao lại thấy mình cô đơn đến lạ. Nhiều khi, mệt mỏi, muốn gục đầu vào ai đó, muốn có ai đó bên cạnh để sẻ chia cùng mình những khó khăn đang gặp, hay đơn giản chỉ là muốn có ai đó, yên lặng lắng nghe những tâm sựcủa bản thân. Nhưng chợt nhận ra, hình như mình không có ai để được như vậy. Dường như mọi người đều bận rộn với cuộc sống của riêng họ, có lẽ, họ còn đang bận rộn ở ngoài kia để có thể bon chen trong cái cuộc sống chật hẹp đó. Có lẽ họ chẳng còn nhiều thời gian để nghe những câu chuyện của bạn. Là do họ bận rộn hay họ vô tâm?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét