(Có một nhà hiền triết nói rằng: Nếu trí tưởng tượng của bạn không phong phú. Thì bạn sẽ không đủ cảm nhận để mơ)
Chúng ta quá khác nhau về suy nghĩ như cách người ở Mỹ nói về giáo dục Việt Nam. Vậy nên, anh chẳng thể cất lên lời bài hát sau cùng cho đúng nghĩa yêu thương.
Anh chỉ nhìn em và nuối tiếc, dù biết chẳng có lý do gì để người tha thiết đợi chờ. Giá như cuộc gặp gỡ này là giấc mơ thì có lẽ hạnh phúc đã kéo dài đến hạn kỳ viên mãn. Nhưng cuối cùng sự thật không thể nào đổi khác, anh không thể nào vớt vát hai chữ lương duyên.
Em này, giá như ta biết nhau sớm hơn thì có lẽ giờ này anh chẳng phải mang nỗi cô đơn đi về vô định. Trời trở lạnh, rét len qua kẽ tay, anh đưa lòng bàn tay chà vào nhau, như chạm phải nỗi đau của người không - danh - phận - phận - trong - cuộc - đời - em. Dẫu vẫn biết kẽ tay hở để đôi bàn tay khác nắm vào nhưng biết phải làm sao khi đôi tay mình chưa khi nào chịu chìa ra đón một bàn tay nào đó. Giá như đó là bàn tay của em.
Anh cất bước đi mà chẳng biết mình nuối tiếc điều gì. Có chăng anh đang nuối tiếc chính mình. Mà cuộc đời nào có ước gì và giá như, chỉ có thể bất chấp và cam chịu. Mà chẳng hiểu vì cớ gì anh lại ngờ nghệch như trẻ thơ, thấy mình bơ vơ lạc lõng và dại khờ.
Tàu rời sân ga, người rời xa ta, tiếc nuối ngày đã qua, xót xa những ngày hư hao kế tiếp. Bài hát nào cất lên chưa kịp nhớ tên, chỉ kịp nhớ mình đang còn nhớ. Nỗi -nhớ - vô - duyên - chưng - hửng.
Bỗng nhớ, em chẳng nói chẳng cười, nhìn anh như người không quen. Em chen chân trong hỗn độn người anh không quen biết. Anh đưa đôi mắt đầy vẻ ưu phiền, cười nhẹ bảo mình: Lại - lỗi - hẹn - với - lương - duyên.
;((
Trả lờiXóa