Anh biết không. Ngay từ những ngày mà chúng ta chưa hề quen biết nhau, chỉ là những người dưng với vài ba lần chạm mặt, em đã từng bị thu hút bởi anh. Dần dần, em không hiểu nổi mình bắt đầu phát điên lên vì anh từ lúc nào. Em tự đặt cho anh cái tên "Soái ca", em thích ngắm nhìn anh thật lâu mỗi khi hai đứa tình cờ gặp, em ước một lần được nói chuyện, nhắn tin với anh dù cho anh chưa một lần quan tâm đứa con gái này là ai. Anh à, có lẽ em đã đơn phương anh mất rồi!
Tưởng chừng mọi thứ đã gác lại, anh bỗng chủ động tới, nhắn tin, trò chuyện với em. Em đã không tin nổi nó đang diễn ra. Em không thể tin rằng cuối cùng những mong ước viển vông của mình đã đến. Em chẳng thể dùng bất cứ từ ngữ nào để diễn tả nổi tâm trạng của mình!....Ngày qua ngày, chúng ta nói chuyện thâu đêm, cùng mở lòng tâm sự, một chút quan tâm,...
Em dần cảm thấy tự ti, em không đủ can đảm để tiếp tục mối quan hệ không tên của chúng ta. Ngay từ đầu, em đã biết trước rằng anh chính là một "Soái ca" mà bao cô gái vẫn hằng mong muốn được ở bên. Còn em, em chẳng là gì cả! Em chẳng được như người khác. Em không muốn trở nên quá tin tưởng vào mối quan hệ này bởi em sợ rằng anh rồi sẽ chẳng màng đến em nữa, còn biết bao cô gái tốt ngoài kia mà...
Dù sao em cũng luôn cảm ơn anh vì những thứ anh đã dành cho em, vì anh đã đến bên em trong sự ngỡ ngàng không tưởng. Em sẽ mãi tôn trọng anh, tôn trọng chuyện của chúng ta và anh biết không, em sẽ coi đó chính là "kì tích vi diệu" nhất trong cuộc đời em!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét