Từ hôm được nghỉ học đến giờ, nó cứ ngồi lì trong phòng. Thỉnh thoảng nó ra uống tí nước, ăn vài cái bánh ngọt, mua đồ giúp mẹ, hay mang cái sáo trúc ra thổi vụng về 1 đoạn nhạc buồn thê thảm. Rồi nó buông xuống. Rồi cái buồn hằng lên đôi mắt nó. Đây đâu phải lần đầu nó như vậy. Nó thường xuyên nhớ đến người con gái ấy. Mặc dù giờ đây cả 2 chẳng còn là gì của nhau. Cô ấy có một cuộc sống mới, cô ấy có một tình yêumới, cô ấy có những người bạn mới. Và nó trong mắt cô ấy giờ chẳng còn là gì, thậm chí chỉ là một người bạn cũng không thể. Thỉnh thoảng nó gặp lại cô ấy ở trường – ngôi trường trung cấp mà nó vào học chỉ để mỗi ngày được gặp cô ấy- nhưng cái nó nhận ra giờ chỉ là ánh mắt vô tình đến lạnh lùng từ cô ấy. Nó đau lắm, dù bây giờ chắc trong lòng nó chằng còn yêu cô ấy nhiều như trước đâu. Thế nhưng sao nó vẫn như vậy? nó cần chẳng hiểu đc nữa là.
***
Nó và cô yêu nhau khi còn là những đứa trẻ vừa bước sang tuổi 15. Một tình yêu của trẻ con nhưng nó thật đẹp, thật trong sáng. Nó và cô đã từng hạnh phúc, nó nghĩ vậy. Sáu năm yêu nhau là khoảng thời gian mà không phải bất kỳ cặp đôi nào cũng có thể bên nhau lâu đến vậy. Sáu năm yêu nhau trong lặng lẽ, nó chưa bao giờ tặng cô một món quà đúng nghĩa vào những ngày sinh nhật của cô hay lễ tết. Nó chưa bao giờ dẫn cô đi chơi một cách đàng hoàng ngoài 1 lần xem bắn pháo bông đêm giao thừa khi mới quen nhau. Nó chưa bao giờ nắm lấy bàn tay cô, chưa bao giờ ôm cô dù chỉ một lần. Tất nhiên là nó cũng chưa bao giờ hôn cô.
Nó và cô cứ bên nhau như vậy. Thỉnh thoảng đón đưa nhau đi học, dẫn nhau đi ăn rồi chầm chậm trên chiếc xe về nhà. Cả 2 chưa bao giờ chính miệng nói những lời yêuthương với đối phương. Không biết vì yêu thương chưa đủ hay vì ngại ngùng tuổi mới yêu. Tất cả những yêu thương của nó và cô được thổ lộ với nhau qua những tin nhắn hằng ngày, qua những tấm thiệp tự tay làm vào những dịp lễ. Sáu năm yêu cô ấy, nó chỉ thấy mình làm cô ấy buồn. Thỉnh thoảng cô giận nó. Nhưng nó biết đó chỉ là vì cô yêunó. Nó bật cười khi đọc những dòng tin nhắn giận hờn của cô. Nó thấy cô thật đáng yêu mỗi khi giận. Nhưng tất cả chỉ là quá khứ thôi!. Nó giật mình về với hiện tại. Đã 2 năm rồi nó không nhận được những dòng tin nhắn như thế nữa. Đã 2 năm rồi nó không nhận được tấm thiệp mộc mạc dễ thương với những lời chúc ngọt ngào từ cô nữa. Nó mất cô rồi!.
Nó mất cô chỉ vì sự dại dột của nó? Nó mất cô vì yêu thương cả 2 chưa đủ chiến thắng khoảng cách? Nó mất cô vì dòng đời nghiệt ngã đè lên đôi mắt nó? Hay nó mất cô vì từ lâu tình cảm cả 2 đã thay đổi? Chính nó là người nói chia tay cô. Nó thật điểu khi đã từng nói yêu thương cô rồi bây giờ lại chia tay mà không một lý do. Ban đầu cô cố hỏi, thỉnh thưởng cô nghĩ nó giận cô chuyện gì đó mới nói vậy nên cô tỉnh thoảng lại nhắn tin quan tâm nó như thường ngày, cô muốn chủ động làm lành. Thế nhưng những việc làm của cô dần không còn nữa bởi chính cái im lặng, lạnh lùng sắt đá của nó. Cô cũng bắt đầu lặng im. Cả 2 bắt đầu xa nhau!! Nó rất muốn nói cho cô biết lý do. Nó rất muốn cô cùng nó vượt qua tất cả. Nhưng nó không thể nói ra. Nó biết nói ra cô sẽ buồn lắm, cô sẽ níu kéo. Cô sẽ không thể từ bỏ nó mà tìm hạnh phúc cho mình. Nó yêu cô nhiều lắm. "Em sinh ra là để được yêu chứ không phải cùng anh chịu khổ"- nó luôn nghĩ như vậy. Thế nên nó im lặng. Nó không trả lời tin nhắn từ cô. Nó nhìn tin nhắn mà tim như thắt lại. Thật sự nó yêu cô nhiều lắm.
***
Đã 2 năm trôi qua nó sống trong cô đơn. Hai năm nó tập quen với việc sống mà không có cô. Nó cố ngừng nghỉ đến cô, cố giấu kín hình dáng và ký ức về cô sâu trong góc trái của lòng ngực. Thế nhưng nó càng muốn chôn vùi thì những ký ức yêu thương càng hiện về. Nó càng muốn quên đi tim nó lại càng đau. Không biết tại sao cái màn hình điện thoại của nó lại hiện lên những tấm ảnh của cô, những tấm ảnh khi mà nó và cô còn bên nhau, những tấm ảnh thuở còn đi học, những tấm ảnh cuối cùng khi 2 đứa vẫn còn nhau. Nó thật sự muốn quên cô đi để trở về với cuộc sống bình yên như khi chưa từng gặp cô. Nó muốn khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại được làm những điều mình thích. Thế nhưng nó không thể. Nó không thể ngừng nhớ cô, nó không thể ngừng quan tâm đến cuộc sống của cô, nó không thể ngừng lo lắng mỗi khi thấy cô online trên mạng xã hội đến tận khuya. Đôi lúc nó muốn nhắn cho cô một tin nhắn nhắc nhở quan tâm. Và thật buồn cười vì đôi lúc nó còn giận vì cô không chịu nghe những lời cawng dặn của nó khi chia tay. Nực cười!! giờ mày còn là gì của cô ấy đâu – nó nghĩ vậy nên thôi.
Rồi cứ thế thời gian trôi qua. Nó bị buộc phải đi học. Nó được vào học chung trường với cô. Khoảng cách thật gần, nhưng cũng thật xa. Rồi cô tim được hạnh phúc mới. Cô tìm được người thay thế nó. Một người làm được những điều trước giờ nó chưa bao giờ làm cho cô. Thật ra nó biết lâu rồi. Nhưng nó chẳng biết phản ứng thế nào. Buồn sao? ừ thì tất nhiên rồi khi phải thấy người mình yêu thương giờ lại yêu thương người khác. Nhưng nó cũng thấy vui và an lòng. Vì ít ra cô cũng nghe lời nó nói lúc chia tay: " sớm tìm người mới thay thế anh nhé, quên anh đi". Đã có người thay thế nó chăm sóc cô như nó muốn. Đã có người cho cô nụ cười, có người bên cạnh cô quan tâm cô thay cho nó. Còn gì tốt hơn. Nó không muốn cô và nó quay lại đâu vì như thê thì lời chia tay và những gì nó làm còn ý nghĩa gì nữa. Thế nên nó vui vì điều đó.
***
Giờ đây, nó là "một con sói lang thang cô độc". Nó lười biếng trong tất cả. Nó buông xuôi mọi thứ, từ cuộc sống đến việc học. Nó không muốn lê thê lên mấy cái mạng xã hội để tìm người yêu. Nó không muốn, cũng không thể yêu 1 ai khác. Nó không quên được cô, nó không muốn người con gái khác phải giống như cô lúc xưa. Nó sợ yêu. Đôi lúc một vài đứa bạn cứ " sao mày không kiếm ai quen đi, tính vậy hoài hả?" Nó chỉ cười. Nếu nó muốn quen một ai khác thì thà dạo ấy không chia tay người yêu cũ còn hơn. Đâu có ai dại gì mà cứt đứt tình cảm 6 năm để tìm một tình yêu mới. Nó sống dưới một nụ cười vui vẻ. Nó có bạn bè xung quanh rất nhiều. Dù thích hay không nó vẫn mỉm cười với họ. Nụ cười là free mà. Thật chất thì nó chẳng ghét một ai cả, dù người đó có làm gì với nó, nó chỉ giận nhất thời rồi lát sau cũng xóa hết. Nó cứ như vậy, thỉnh thoảng nó tâm sự với nhỏ bạn thân rồi yêu cầu giữ bí mật chuyện nó nói. Thật lạ, thà nó đừng nói còn hơn. Nó sống như một diễn viên, diễn cho hết cái bộ phim "cuộc đời" buồn chán này. Nó không muốn sống, nhưng cũng chẳng muốn chết. thật lạ đúng không. Mọi thứ trong lòng nó cứ đối lập nhau như vậy, nó còn chẳng hiểu nỗi nữa là.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét