Trong cuộc đời, nhất định bạn sẽ có một vài cuộc gặp gỡ sai lầm, nhưng có người ra đi, họ để lại cho bạn sự tôn trọng, tiếc nuối, còn có người chỉ là cảm giác coi thường, muốn lãng quên.
Thế gian, mọi cuộc gặp gỡ đều là thiên duyên, hội ngộ - chia ly đều là điều bình thường. Có phận thì ắt bên nhau, vô phận thì chỉ có thể tự trách mình. Thế nhưng, điều khác biệt duy nhất giữa việc hợp tan trong đời, chỉ nằm ở tấm chân tình của người ở lại và ra đi. Bước đi thế nào để những người không còn yêu nhau vẫn giữ được chữ tình chữ nghĩa, ấy là cái tâm của những người yêu nhau.

Yêu nhau không khó, đến được ắt sẽ đi được, tình yêu vốn không phải là thứ vĩnh cửu, bất biến, nhưng một khi đã cầm lên được tình cảm, tuổi xuân của một người, phải học cách để đặt xuống trong sự đàng hoàng và tử tế. Đó là bản lĩnh của một tình yêu chân chính. Không phải ai cũng biết cách yêu và cách rời bỏ một người để ít gây tổn thương nhất cho người mình từng gắn bó.

Tình yêu, điều đến tận cuối cùng không phải chỉ có việc nắm chặt tay nhau bước vào lễ đường thôi đâu, mà còn là việc buông tay nhau trong trọn vẹn ân tình, để người này khi nhắc đến người kia bằng hai tiếng “người cũ” không quá khổ đau, hận thù, để một ngày nhìn thấy nhau trên đường, sẽ không vội vã ngoảnh mặt, quay lưng, bước thật nhanh như hai người dưng lạc lối.

Bạn ạ, những gì xảy ra trong quá khứ đều sẽ trở lại vào tương lai, dù rằng người cũ đã là người của quá khứ nhưng cuộc đời này, vạn vật dễ xoay, chỉ ân tình khó trả. Bạn có thể cầm thanh xuân của cô ấy, hy vọng của cô ấy, tấm chân tình của cô ấy rồi vứt bỏ như thể một cánh hoa rơi bên lề đường, nhưng bạn sẽ không thể nào xoá đi được cả một đoạn đường quá khứ kia, cô ấy là người đã bước đi cạnh bạn.
Khi bạn không có gì trong tay, chỉ là một chàng trai giữa bao la đất trời, tay trắng với tương lai mù mịt, không phải người thân, gia đình mà là cô ấy - đã chọn ở bên bạn, đánh đổi tuổi xuân, hy vọng, tình yêu để cùng bạn bước đi. Cái nợ ấy, mỗi một giây một phút của ngày hôm nay và mai sau trong đời, bạn đều không thể cách gì phủ nhận. Quá khứ sẽ theo bạn đến tận cuối đời, lương tâm sẽ thức tỉnh vào giây phút bạn không còn gì để luyến tiếc nữa. Người mà bạn phụ khi bước qua tuổi thanh xuân, sẽ vĩnh viễn là người ở lại trong tiềm thức.

Vậy thì, bạn sẽ làm gì khi đã đi qua hết một đoạn tình? Chọn cách ra đi trong tư thế ngẩng đầu hay vĩnh viễn cúi mặt với quá khứ của mình? Người ta bảo, tình bạn sau tình yêu là điều bất khả. Thật ra thì, chúng ta đều không mong muốn một tình bạn khi đã đi qua hết yêu thương, nhưng chúng ta hoàn toàn có thể học cách tôn trọng và được tôn trọng khi không còn gì ràng buộc nữa. Nỗi đau bị phụ tình, không lớn bằng nỗi đau bị người ta bạc nghĩa.

Hết yêu rồi, người ta sẽ sống và đối xử với nhau thế nào? Sẽ chẳng pháp luật nào xử lý những người phụ tình, nhưng thiên luật vẫn trả lại con người những gì đã cho và đã nhận. Người bạc tình, bạc nghĩa, hậu vận chẳng thể nào có được sự thanh thản, an nhiên. Hạnh phúc thì vẫn vậy, mỉm cười với những nỗi đau, nhưng dửng dưng với mọi sự kiếm tìm, không trân trọng.

Hôm nay, bạn kể với mình rằng, bạn thấy ảnh người yêu mới của người yêu cũ dùng chiếc khăn mà bạn từng nhọc tâm nhọc sức tìm mua để tặng người yêu cũ vào ngày lễ Tình Yêu. Tự nhiên, bạn thấy xót xa cho tuổi trẻ đã qua, tình yêu đã qua của mình. Tôi hiểu cái cảm giác đấy. Có lẽ, nỗi buồn khi phát hiện ra người yêu ngoại tình ngày ấy cũng chẳng lớn bằng nỗi buồn của bạn lúc này khi nhìn thấy kỷ vật tình yêu của mình được dùng bởi một người con gái khác - người con gái đã chen ngang vào đoạn tình của bạn. Nó như một vết cắt rất dài, cắt đứt tất cả những tình cảm, sự tôn trọng còn lại mà bạn dành cho người yêu cũ.

Cô gái ạ, cô có thể sẽ tiếc nuối khi người đàn ông kia bước qua tuổi trẻ, tình yêu của cô để chọn một cô gái khác đương thì son sắc. Nhưng cái cách anh ta tuỳ tiện đem kỷ vật của cô cho một người con gái khác sử dụng mà chẳng mảy may thẹn lòng với quá khứ đã qua, tôi tin - từ giây phút ấy, cô đã mãi mãi sống trong tiềm thức của anh ta cho đến tận cuối đời. Sợi dây của quá khứ sẽ còn buộc vào cuộc đời anh - món nợ tình nghĩa muôn đời không thể xoá. Và dù thế nào, anh cũng không thể thay đổi được, người con gái của hiện tại - có thể có sắc đẹp, có thể có tuổi trẻ, nhưng vĩnh viễn không thể có - những ngày tháng cảm động nhất của một thời tha thiết sống chết vì nhau.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Báo Phụ nữ - Tạp chí Phụ Nữ Việt Nam Online © 2015. All Rights Reserved. Powered by Blogger
Top Tag: