Chào em, cô em gái đáng yêu bất đắc dĩ của anh.
Chắc hẳn em không biết chỉ trong phút chốc rất ngắn em đã gieo thương nhớ vào một chàng trai thờ ơ với mọi thứ như anh đâu nhỉ vì sau quá trình nhìn ngắm em từ phía sau thì em vẫn luôn vô tư như vậy nhưng chính sự hồn nhiên ấy đã thu hút anh. Anh thật sự thích nhìn thấy em cứ cười tươi như vậy, em có biết khuôn mặt của em rất rạng rỡ khi cười không? Điều đó cũng làm anh thích đấy.
Nhiều lần tiếp xúc với em, anh biết em là một cô gái khá vô tư nên chắc em cũng không hay biết điều gì đang xảy ra trong tim anh đâu nhỉ? Và với nhiều vệ tinh vây quanh thì khả năng tình cảm mà người anh trai này mãi mãi chỉ là anh trai trong mắt em là rất cao.
Có một thời gian, anh thật sự muốn thử bản thân mình, thử cả lòng mình nữa, đó là anh không liên lạc gì với cô em gái này, em không biết anh đã khó khăn như thế nào đâu. Mỗi ngày anh đều như không kiềm lòng được mà cầm điện thoại lướt zalo, facebook của em, chỉ để ngắm ảnh em, xem em hôm nay như thế nào, nhưng rồi anh cũng gắng dặn lòng buông điện thoại xuống, tìm việc khác khỏa lấp để không nghĩ về em bởi anh mong muốn nó chỉ là cảm giác thoáng qua hay ngộ nhận.
Nhưng mà tình cảm thì không phải cứ mình muốn là nó sẽ nghe theo ý mình, lý trí của anh bị đánh bại thật rồi nhưng anh cũng sợ khi nói ra những cảm xúc trong lòng mình em sẽ giữ khoảng cách với anh. Thật sự anh sợ khi tình cảm không được đáp trả thì sẽ mất luôn sự thân thiết hiện có.
Em biết không? Với anh, em luôn là một cô gái ấm áp nhất và hiểu chuyện nhất. Nhiều khi anh không biết mình đã bị em hạ gục từ lúc nào mà qua một ngày mệt mỏi với cuộc sống thứ anh muốn nhìn thấy đầu tiên chính là nụ cười của em, là giọng nói ngọt ngào nhất trong lòng anh. Anh không phải người dễ thổ lộ tình cảm của mình ra bên ngoài, anh chỉ biết quan tâm em bằng tất cả những gì có thể, làm em vui vẻ mỗi ngày. Bỗng dưng anh muốn giữ nụ cười ấy như giữ ánh mặt trời mỗi buổi sớm tươi vui và hạnh phúc.
Có một lần, anh chọc em khóc, em biết không khi đó anh mới biết em quan trọng như thế nào trong lòng anh, lần đầu tiên trong đầu anh dường như trống rỗng, anh chỉ mong mình có thể mọc cánh để bay đến bên em nhanh nhất có thể...
Nhiều lúc em kể cho anh rằng chàng trai này thế này, thế kia, có bạn tỏ tình với em hay tệ hơn là em khen bạn này đẹp trai, bạn kia ga lăng, ngoài mặt anh chúc mừng nhưng thật lòng anh cảm thấy vô cùng khó chịu và cả ghen tị nữa, ghen tị. Nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu anh mà câu hỏi khó khăn nhất với anh là: "Tại sao không phải là anh?".
Những lúc như vậy anh chỉ muốn nói hết những gì giấu trong lòng ra nhưng có một nỗi sợ vô hình kéo anh lại khiến anh không thể thốt lên được nửa lời nhưng biết đâu điều ấy lại tốt, ai biết chừng khi nói ra mối quan hệ đang tốt đẹp của chúng ta bỗng trở nên gượng gạo hơn thì sao. Đó là trường hợp xấu nhất mà anh không bao giờ mong muốn nhìn thấy. Mà anh thì em biết rồi đấy, chuyện gì không chắc chắn anh thật không dám đánh cược và chuyện tình cảm mong manh này anh lại càng không dám. Tha thứ cho đứa anh trai nhát gan và ít kỷ này nhé!
Anh luôn muốn được nắm tay em đi qua những ngày mưa lạnh giá, chia sẻ với em những vui buồn của cuộc sống, có thể ôm em khi em yếu đuối, bảo vệ em khi em cần và lau nước mắt cho em khi khóc dù chỉ với danh nghĩa của người anh trai tốt, làm một người hiểu em nhất. Anh biết em rất sợ cô đơn, sợ không có ai bên cạnh nên em nên em yên tâm nhé, dù cho cả thế giới quay lưng lại thì người anh trai này cũng sẽ luôn ở bên em. Yêu thương này cứ để đó nhé vì anh sợ nói ra sẽ đánh mất những gì tốt đẹp hiện tại của chúng ta...
0 nhận xét:
Đăng nhận xét