Ngày xa anh, mưa gió tơi bời. Ngày xa anh, cái lạnh cắt da cắt thịt giày xéo tâm can. Vốn dĩ, em không muốn xa anh, thế mà, anh lại chọn xa em như một điều phải làm. Em ghét anh vô cùng! Chia tay là kết cục của một cuộc tình không trọn vẹn, đôi khi lại là lối thoát cho cả hai người. Có lúc, người ta chẳng thể lý giải được vì sao mình lại yêu nhau, vì sao mình lại chia tay? Chỉ với một lý do "cảm nắng" thì đã rất chính đáng để bắt đầu một mối quan hệ, cũng chỉ với một câu "không hợp" thì đã nhanh chóng kết thúc một mối tình. Nỗi buồn bã mơ hồ, nỗi đau đớn cắt cứa là những cung bậc một cô gái sau chia tay phải trải qua. Nghĩ về, lại càng thêm đau, thêm nhớ!Cuối năm, thời tiết trở lạnh đột ngột, em muốn quấn chặt chiếc chăn và không muốn bước xuống giường. Ấy vậy mà vẫn phải lui cui thức dậy để chuẩn bị đến lớp. Dạo này, em chán học, em lười đến trường, em thấy mình lạc lõng giữa những dòng người vội vã trên phố. Em không còn muốn nghe radio vào mỗi buổi sáng, cũng chẳng còn thói quen nhâm nhi một tách cà phê nóng trước khi đến lớp. Sao vậy anh?!
Trong em, chỉ còn lại những mùa nhớ dai dẳng. Đó là những tháng ngày rũ rượi không ánh nắng mai. Em nhốt mình trong vỏ bọc lặng thầm, em cứ đi đi về về mà chẳng tìm thấy một chút nguồn vui nào nữa. Ngày xa anh, mưa gió tơi bời. Ngày xa anh, cái lạnh cắt da cắt thịt giày xéo tâm can. Vốn dĩ, em không muốn xa anh, thế mà, anh lại chọn xa em như một điều phải làm. Em ghét anh vô cùng!
Chia tay là kết cục của một cuộc tình không trọn vẹn, đôi khi lại là lối thoát cho cả hai người. Có lúc, người ta chẳng thể lý giải được vì sao mình lại yêu nhau, vì sao mình lại chia tay? Chỉ với một lý do "cảm nắng" thì đã rất chính đáng để bắt đầu một mối quan hệ, cũng chỉ với một câu "không hợp" thì đã nhanh chóng kết thúc một mối tình. Nỗi buồn bã mơ hồ, nỗi đau đớn cắt cứa là những cung bậc một cô gái sau chia tay phải trải qua. Nghĩ về, lại càng thêm đau, thêm nhớ!
Em từng nghĩ, có sợi dây vô hình nào buộc chặt đôi ta mãi không rời? Em cũng từng nghĩ, mình là cô gái hạnh phúc nhất trần đời khi có anh bên cạnh. Niềm vui chưa vẹn tròn, ấm áp đã dần nhạt phai. Em chưa bao giờ trách anh, chưa bao giờ dằn vặt để anh cảm thấy tội lỗi khi từ bỏ em. Vì em hiểu rằng, hạnh phúc chỉ thực sự nảy mầm khi cả hai cùng chớm lên những tia hy vọng về một tình yêu viên mãn.
Lúc này đây, trong em chỉ còn lại những mùa nhớ thật dài, một chút hy vọng để cho mình một cơ hội mới lại càng không. Đơn giản là, em muốn nhớ về anh, nghĩ về anh đến cạn cùng những thương yêu, để rồi em sẽ quên anh trong âm thầm tự nhiên nhất. Cố nhớ để mà quên, chứ cố quên lại càng nhớ để làm gì?! Có lẽ, mọi người sẽ nghĩ rằng, em là một cô nàng cố chấp khi không buông lơi nỗi nhớ về một bóng hình không thuộc về mình, không cho mình một cơ hội nào khác. Nhưng có bao giờ người ta nghĩ rằng, những cô gái như vậy là những người đáng để họ thương yêu và trân trọng?
Ai đó đã từng nói với em rằng Trái Đất tròn, không gì là không thể. Những người yêu nhau rồi sẽ quay về với nhau dù có bao nhiêu sóng gió bão bùng đi chăng nữa. Nhưng đối với anh, em đã thôi hy vọng và đợi chờ. Trong em, chỉ còn lại những mùa nhớ: nhớ anh, nhớ những kỉ niệm, nhớ những tháng ngày em được chở che. Em sẽ quên anh mau thôi mà! Nhưng bây giờ, hãy cho em được trải lòng vào một mùa của tận cùng những nhớ thương...
0 nhận xét:
Đăng nhận xét